Có lẽ với mỗi người tiếng trống trường mang lại nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều ý nghĩa khác nhau. Sau đây là lời viết của cô giáo trẻ tâm sự về tiếng trống trường
Ngày đầu tiên đi học
Với tôi tiếng trống trường không chỉ gắn bó với những ngày tuổi thơ đi học. Mà còn là cả một chặng đường của cuộc đời người giáo viên. Một năm học mới lại đến gần, tôi cảm nhận rõ từng nhịp thời gian cứ xoay vòng mãi. Là một giáo viên năm nào cũng vậy, cũng ngày 5-9 là khai trường là tiếng trống cất lên chấm dứt những ngày hè sân trường vắng bóng thầy trò. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn có cảm giác hồi hộp chờ đợi tiếng trống đó. Như lần đầu tiên tôi bước vào trường vậy.
Ngày đầu tiên đi học
Tôi kể bạn nghe lần đầu tới trường, mẹ tôi dắt tôi tôi đi trên con đường rợp lá với hai hàng cỏ xanh chạy dài thăm thẳm. Con đường thân quen mà chiều nào những đứa trẻ chúng tôi cũng chạy tung tăng nô đùa nhưng sao hôm nay nó lạ lẫm đến vậy. Tôi cảm giác như từng bước chân nặng nề hơn khi nghĩ đến việc chỉ chút nữa thôi là rời xa vòng tay mẹ tới một nơi không người thân thiết. Và cổng trường cũng dần hiện ra trước mắt tôi với bao cậu học trò cũng đứng nép sau lưng mẹ. Chỉ có những anh chị lớp trên là nô đùa vui vẻ.
Rồi bỗng “ Tùng, Tùng, Tùng” tiếng trống vang lên khiến tôi giật bắn người và càng tỏ ra sợ sệt hơn. Mẹ tôi phải động viên mãi tôi mới dám bước tới và không ngừng ngoái đầu nhìn mẹ. Và như vậy lần đầu tiên tôi tới trường. Cũng có thể coi đó là lần đầu tôi nghe tiếng trống trường dù trước đó có thể tôi nghe ở đâu đó nhưng không quan tâm tới.
Tiếng trống khai giảng báo hiệu một năm học mới bắt đầu
Và rồi thế giới mới cũng mở ra với tôi, trường mới, bạn mới, thầy cô mới. Cái khoảng khắc tôi bước chân vào cổng trường lần đầu tiên giống như một bộ phim quay chậm lại thì chao ôi sao thời gian trong nhà trường trôi nhanh đến vậy. Hằng năm cứ đến hẹn lại lên đúng ngày 5-9 lũ học trò chúng tôi lại nô nức đến trường bỏ lại những buổi chiều thả diều, tạm biệt những trò chơi ú tìm… Một năm mới lại đến nhưng tiếng trống trường đã không còn làm tôi sợ sệt, thay vào đó là cảm giác hồi hộp, náo nức như chờ đón những thách thức mới, những bài học mới.
Thấm thoát 10 năm dài trôi nhanh, tôi trở thành một nữ sinh lớp 10 rạng ngời trong tà áo trắng. Tiếng trống trường đã đi vào trái tim của đám học trò chúng tôi. Tiếng trống trường cấp 3 như giục giã chúng tôi chuẩn bị những định hướng cho tương lai.
Và cũng thấm thoát đến một buổi sáng hôm ấy, tôi bỗng giật mình khi nghe tiếng trống bế giảng năm học cuối cùng của tôi. Và một lần nữa cái cảm giác ngày đầu đi học ùa về trong lòng. Tiếng trống dứt là tiếng thút thít của đám bạn tôi bắt đầu, những cái ôm thắm thiết trao nhau, những cái nắm tay bịn rịn của giây phút chia xa. Trái tim tôi cũng đang thổn thức.
Chiếc trống trường - một kỉ niệm của thời học sinh
Bước chân vào giảng đường Đại Học, tôi dường như lơ đãng đi tiếng trống khai trường. Bởi trường Đại Học không dùng trống nữa. Và như thế bốn năm trời trôi qua mà tôi không còn được nghe thấy
Ngày đầu lên bục giảng
Nhưng một duyên phận tiếng trống trường chọn tôi hay tôi đã chọn tiếng trống. Ngày 5-9-2014, một lần nữa trong đời trái tim tôi lại thổn thức lúc bắt gặp âm thanh quen thuộc. Thầy hiệu trưởng đánh lên một hồi dài để mở ra một năm học mới, còn với tôi thêm cả gợi lại kỉ niệm xưa. Tiếng trống xưa kia mở ra một quãng đời học sinh cho tôi thì nay tiếng trống mở ra trong tôi một đời nhà giáo. Tôi đã là một giáo viên!. Một cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết. Và tôi biết tiếng trống trường sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.
Ngày 5-9 cái ngày đi vào trái tim của biết bao người, cái ngày điểm những mốc son trong cả cuộc đời bạn và tôi. Cái khoảnh khắc tiếng trống vang lên gieo vào lòng mỗi người học sinh, mỗi nhà giáo niềm tin và hi vọng về một năm học mới đầy thành công. Nhân ngày khai trường, xin được gửi tới tất cả các thầy cô lời chúc sức khỏe và thành công trên sự nghiệp trồng người. Gửi tới các em học sinh thân thương lời chúc tốt đẹp nhất, chúc các em học tập thật tốt để chắp cánh cho những ước mơ. Xin gửi lời cảm ơn tới những mái trường Việt Nam một tình cảm thân thương nhất!
XEM THÊM