TIẾNG TRỐNG TRƯỜNG
Dòng đời cứ trôi mãi, ta bận bịu với bao công việc thường ngày đôi khi làm quên đi một thời cắp sách tới trường mà mỗi khi nhớ lại thấy sao đẹp quá. Đó không phải là suy nghĩ của riêng tôi, đó là của tất cả những ai đã trải qua thời trẻ thơ áo trắng đến trường. Và giờ nỗi nhớ tiếng trống trường nó trỗi lên trong lòng mỗi khi nghe tới, và một điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhớ về thời đi học đó là tiếng trống trường. Hơn nữa với tôi chiếc trống trường không chỉ là chiếc trống gỗ báo giờ trong trường học, mà nó trở thành người bạn thân thuộc.
Hình ảnh chiếc trống trường đã quá đỗi quen thuộc với chúng ta
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô thường nói với chúng ta: Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Nhưng lúc đó tôi thầm nghĩ, ngày nào cũng vật lộn với đống sách vở, cũng ôn bài cũng sợ điểm kém mỗi khi kiểm tra thì có gì đâu mà đáng nhớ, có nhớ chỉ nhớ về nỗi vất vả những trưa hè cắp sách đi học. Nhưng ra trường rồi, bôn ba với cuộc sống mưu sinh không chút nghỉ ngơi, với công việc luôn đè nặng lên đôi vai tôi mới thấy sao ngày xưa thầy cô nói đúng quá. Giờ này chợt nghe tiếng trống trường, trong lòng tôi bao nhiêu cảm xúc trào dâng, sao nhớ quá. Những kỉ niệm thời áo trắng cứ theo nhau về mà tưởng như mới hôm qua thôi.
Lâu lắm rồi, phải đến hơn 10 năm tôi mới nghe tiếng trống trường giữa vùng quê thân thương mà yên ả. Nhớ đến những ngày đầu tôi đi học trên con đường làng, con đường mà ngày nào tôi cũng đi qua nhưng sao hôm nay nó lạ đến vậy sao hôm nay nghe rõ tiếng đập trong tim tôi khi nghe tiếng trống báo giờ vào lớp. Chợt ngoảnh lại nhìn mẹ tôi đứng phía xa vừa đưa tôi đến trường. Chỉ còn một mình tôi vào lớp, không người thân. Tôi rơm rớm nước mắt khi lần đầu tiên xa vòng tay ba mẹ để đến với mái trường. Rồi thời gian cứ trôi mãi, từ bài học đánh vần đầu tiên tôi vẫn nhớ như in. A cái nhà, Ă cái khăn, Â mâm cơm… Và như thế tôi đến trường. Và như thế tôi lên lớp 10.
Chiếc trống trường là thứ không thể thiếu trong những ngày lễ, ngày hội của trường
Không còn cái ngày mẹ đưa tôi đến lớp. Tôi tự tin bước vào cổng trường cấp 3 và mong chờ những người bạn mới, những kiến thức mới thầy cô sẽ ban cho. Nhưng có điều này tôi không mong chờ và khi biết được tôi đã lặng yên như mất một thứ gì đó thân quen. Tiếng trống trường, trường cấp 3 nơi tôi theo học đã thay chiếc trống trường bằng chuông điện báo giờ. Hiện đại hơn đấy, chính xác hơn đấy nhưng tiếng trống gắn bó với tôi từ ngày chập chững vào trường đã không còn. Cảm giác nuối tiếc, trống vắng cứ đeo bám tôi suốt những ngày đầu tới trường. Tôi lại nghĩ rằng, tiếng trống trường đã trở thành kí ức của mỗi lứa học trò, rồi mai đây khi rời xa nhà trường, khi lo toan bộn bề công việc thì mái trường xưa còn lại gì để làm nỗi nhớ. Tôi đã cố gắng chấp nhận sự thay đổi đó, cố tìm một góc trong tim mình dành cho tiếng chuông xa lạ kia, nhưng rồi cũng nhận ra điều đó là không thể.
Một số trường học đã không còn dùng chiếc trống trường nữa
Ngồi dạy học cho em trai tôi, bất chợt tôi vu vơ giở sách tiếng việt lớp 2 và bắt gặp những câu thơ của nhà thơ Thanh Hào
Buồn không hả trống
Trong những ngày hè
Bọn mình đi vắng
Chỉ còn tiếng ve
Với Thanh Hào thì chiếc trống trường rất buồn trong những ngày hè im lặng, vậy còn với tôi khi trống im lặng mãi rồi trống sẽ ra sao. Không biết những thế hệ mai sau sẽ trả lời thế nào khi hỏi về chiếc trống trường.
Chiếc trống lặng lẽ suốt những tháng hè
XEM THÊM